độc chiếm duy tình

Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu Nhị thiếu gia nhà họ Doãn có gia thế số một, anh giàu có, đẹp trai, sự nghiệp thành đạt, mà tình trường lại như ý. Mọi thứ có thể coi là hoàn hảo, nhưng duy chỉ bị xuất thân thấp kém của cô vấy bẩn. Đêm đó, sau cơn say, cô tỉnh lại giữa lúc bị mọi người vây quanh nhìn thấy mình và anh trong tình trạng quần áo không chỉnh tề. Mèo đánh trận, trâu lửa phá vòng vây của kẻ thù, rắn độc khiến giặc khiếp sợ là những "đội quân kỳ lạ" trong quá khứ. Bị bao vây không còn đường thoát thân, Nguyễn Hữu Cầu cho buộc giẻ tẩm nhựa thông vào đuôi trâu và châm lửa đốt. Đàn trâu lửa điên cuồng Bạn đang đọc bộ truyện Tổng tài chiếm đoạt, vợ yêu có cách của Internet tại Truyenonline123.net . Bộ truyện Tổng tài chiếm đoạt, vợ yêu có cách thuộc thể loại (Ngôn tình) là Sự kết hợp độc đáo của tác giả Internet, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn. Chính nhờ sự giúp đỡ của Quang Linh và team, cuộc sống của em cùng gia đình đã vơi bớt khó khăn. Từ cậu bé nhút nhát, Lôi Con của hiện tại hoạt bát, nghịch ngợm hơn trước rất nhiều. Ngoài ra, chàng trai trẻ còn giúp bố mẹ Lôi Con có việc làm, thu nhập ổn định. Yolo Qua trình điều tra, Cơ quan CSĐT Công an huyện Nam Sách xác định từ tháng 3/2021 đến tháng 2/2022, đối tượng Thiều đã chiếm đoạt của hai nạn nhân hơn 259 triệu đồng. Sau khi sự việc xảy ra, gia đình Thiều đã khắc phục, trả lại cho các nạn nhân toàn bộ số tiền bị Thiều chiếm đoạt. Site De Rencontre Pays Basque Gratuit. Một ngày mới lại đến, những quá khứ đau buồn lại một lần nữa trôi qua, Lục Tử Phong khi thức dậy liền thắc mắc hôm qua rốt cuộc mình đã lên giường bằng cách nào. Hắn lúc ấy rõ ràng đang ngồi trên ghế sopa... Từ trong bếp, tiếng tắt bếp ga vang lên, bóng dáng của Hàn Minh Hy lấp ló quanh bếp. Giờ thì hắn đã hiểu rồi, Minh Hy, em ấy đã đỡ mình lên giường. Với dáng dấp mảnh khảnh kia, thật ngạc nhiên khi Minh Hy có thể đủ sức để mà đỡ Tử Phong lên giường. Chỉ cần tưởng tượng dáng vẻ khổ sở của y lúc ấy thôi cũng đủ khiến hắn phụt cười. A... Kí ức tối qua trở về... Kết thúc cuộc trò chuyện, Cửu Thiên Hạ ra về để lại Lục Tử Phong yên tĩnh mà suy nghĩ. Lúc anh bước ra khỏi cửa thì thấy hình ảnh ai đó đang ngồi co ro bên cửa. Ôi ôi, nhìn cứ như cục bông ấy~~ Anh khẽ khều cục bông vài cái, ai đó giật mình tỉnh dậy. Ngước mặt lên, đập vào mắt y là nụ cười phè phẫn của tên bố đời kia. Cục bông nhăn mặt một chút, lấy tay đẩy khuôn mặt zoom lớn của Cửu Thiên Hạ ra xa. " Hy Hy, cậu nỡ lòng nào làm tổn thương khuôn mặt đẹp trai của tớ a~~" Đúng vậy, y từ nãy giờ vẫn không về nhà mà ngồi đợi hai người kia bàn chuyện xong. Thật ra nói cho chính xác thì Minh Hy có về nhà nằm một chút nhưng tự nhiên lại cảm giác được lúc này Tử Phong đang rất cần mình. Minh Hy mới vội vàng xin phép ba mẹ qua ngủ với Tử Phong một đêm. Dù vậy, khi y trở lại thì bọn họ vẫn chưa nói chuyện xong nên đành phải đợi ở ngoài cửa. Khí trời vào ban đêm rất lạnh, Hàn Minh Hy đành phải chịu đựng những con gió lạnh buốt thổi qua và ngồi đợi. Tỉnh dậy thấy anh đã ra khỏi nhà liền biết cuộc trò chuyện kết thúc. Hàn Minh Hy đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi xoay qua nhìn Thiên Hạ. " Hai người nói chuyện gì thế?" " Hy Hy yêu dấu, cậu không cần phải biết đâu. Hiện tại, tớ nghĩ cậu nên vào trong với tên ngốc kia đi. Hắn hiện tại rất cần cậu đấy." " Tớ biết." Hàn Minh Hy trả lời anh một cách chắc nịt rồi bỏ đi vào trong. Với câu trả lời đó, Cửu Thiên Hạ có thể hiểu được rằng mối liên kết giữa hai người này đạt đến mức độ thấu hiểu nhau đến độ chỉ cần dựa vào cảm giác mà đã có thể chắc chắn người kia nghĩ gì. Miệng anh cong lên một đường tuyệt đẹp. Ghen tị quá đi~~ Rõ ràng mình cùng họ lớn lên thế vì sao lại bị cho ra rìa thế này. Mình cũng muốn có người yêu nha. Ngay lúc này, trong đầu Cửu Thiên Hạ đã định sẵn hình ảnh của người nào đấy. Anh vừa đi vừa huýt sáo nhởn nhơ, tay móc trong túi quần ra chiếc điện thoại bấm vào số 1 trong danh bạ điện thoại của mình. Tác phẩm Độc chiếm duy tình Tác giả Vivian Thể loại 1x1, hắc đạo, hơi ngược, lạnh lùng lưu manh công x mỹ thụ, HE. Nhân vật chính Lục Tử Phong x Hàn Minh Hy. Nhân vật phụ Cập nhập sau... CẢNH BÁO Đây là thể loại nam x nam nên ai kỳ thị xin mời click back, đừng ở đây bình luận ác ý kì thị này nọ. XIN ĐỪNG MANG TÁC PHẨM CỦA MÌNH ĐI NƠI KHÁC KHI CHƯA CÓ SỰ XIN PHÉP SUMMARY Hắn luôn bên y, có lẽ ngoại trừ bố mẹ y ra hắn là người mà ở bên y từ khi chào đời đến giờ. Sáng, hắn là người đầu tiên chúc buổi sáng y. Tối, hắn cũng là người mà luôn hôn lên trán y, chúc y ngủ ngon. Hắn, chỉ cần y muốn gì hắn đều thuận theo, ngoại trừ việc rời bỏ y. Con người hắn ta là giết người không chớp mắt nhưng lại chỉ vì vết thương nhỏ của y mà lo lắng không nguôi. Và hắn mù quáng trong tình yêu với y. " Em tuyệt đối không được rời xa anh!" " Nếu như, có một ngày điều đó xảy ra thì sao?" " Thì anh sẽ bắt em về và nhốt lại."....... " Em sẽ không rời xa anh đấy chứ?" " Sẽ không, em thề đấy!" ........ " Minh Hy, em đừng bỏ anh..." " Em sẽ bên anh mà." ........ " Xin em đấy, đừng rời xa anh!" "......" " Anh nhớ em..." Thể loại Đô thị, ngôn tình, cưới trước yêu sau, cường thủ hào đoạt, thanh mai trúc mã, hắc bang, tàn bạo ngocquynh520Editor Bướm Giang HồSố chương 48 chương + 3 ngoại truyệnTại đây một trận yêu cuộc đấu tột ai độc chiếm ai?Giang Tiểu Tây cùng Diệp phi là một đôi người yêu thanh mai trúc mã, bọn họ bị bắt chia lìa, Giang Tiểu Tây gả cho Tôn Hạo hôn nhân của cô với Tôn Hạo Chí cũng không hạnh phúc, ngay tại lúc cô cho là sinh mệnh của mình đang ngày càng khô phi lại một lần xuất hiện ở cuộc sống của cô. . . .- - - - - - - -Muốn nhìn hắc bang văn sao? Như vậy đây là một thiên hắc bang văn. Muốn nhìn tình yêu và hôn nhân văn sao? Như vậy đây là một thiên tình yêu và hôn nhân văn. Muốn nhìn trường học thanh xuân sao? Như vậy đây là một thiên trường học thanh xuân văn. . . .Quá trình tàn bạo, thỉnh nhập! Liệu có phải chỉ là sự trùng hợp? Không phải ai khác mà là ngay bốn học sinh bắt nạt y... Có ngu mới tin sự việc này chỉ là ngẫu nhiên. Ngay khi Minh Hy đặt chân vào trường, ánh mắt dò xét của tất cả mọi người đều dồn vô y. Thật khó chịu!!! Minh Hy cố gắng lơ đi những con người đó, úp mặt xuống bàn vờ ngủ. Dù không thấy nhưng bên tai vẫn nghe vài tiếng xì xầm nhức đầu. Y cảm giác như cả thiên hạ đang chú ý vào mình và không lần nào y không ngừng chán ghét cái cảm giác đó. Đột nhiên, một thanh âm khủng bố lỗ tai vang lên kế bên y, người gây ra chính là Tề Hi Vũ. Hắn đập ngã cái bàn học gây ra tiếng động lớn. Lúc này, sự chú ý chuyển sang hắn, ai nấy cũng đều nhìn hắn khó hiểu. Tề Hi Vũ nở nụ cười nhẹ, dùng ngón tay chỉ về phía các học sinh trong lớp xong đưa lên miệng "suỵt" một tiếng. Đến đây, tất cả bạn học đã ngấm ngầm hiểu ra ý của Tề Hi Vũ, bọn họ đồng lòng im lặng ngồi vào chỗ, ngoan ngoãn đợi cô vô. Lớp trưởng thấy vậy vô cùng cảm kích hắn, còn tốt bụng dựng bàn lên lại giùm coi như lời cảm ơn. Cô giáo cuối cùng bước vào, trông thấy lớp đột nhiên trật tự như thế, không khỏi bất ngờ nhưng phần lớn là cảm thấy vui mừng, cô không cần phải rống cổ lên mà quát. Đây là trường tư, học sinh ở đây toàn là những cậu ấm cô chiêu được yêu thương từ trong trứng. Do đó, bọn họ sẽ không coi ai ra gì, ngay cả giáo viên, cứ tự tung tự tác. Thật may khi hôm nay chúng ngoan ngoãn như thế, cô giáo có chút cảm động. Không để mất thời gian của lớp, cô mau chóng dẫn vào bài học. Ở dưới chỗ Tề Hi Vũ đang buồn chán đưa mắt về phía bảng, thì bỗng nhiên một tờ giấy bay qua bàn hắn. Mở ra là dòng chữ " Cảm ơn." Khoé môi cong lên một đường thật đẹp, vội viết câu trả lời xong thảy lại cho người kế bên. Sau đó, không còn nhận được hồi âm từ người kia... Tiếp kế là tiết tự học, lớp khá là im lặng, người nào người nấp đều lôi chiếc điện thoại cảm ứng đắt tiền ra mà dùng. Riêng y, người luôn buồn chán với mọi thứ, điều có thể làm để thời gian trôi qua nhanh chính là ngủ. Tuy vậy, dự định của y lại không thành bởi tên phiền phức ngồi kế bên. Không biết từ khi nào mà hắn đã kéo bàn của mình sát lại bàn y. Người nhích gần y, đầu cách đầu chỉ khoảng 2,3 cm. Tề Hi Vũ thổi vào tai của y, vài sợi tóc mềm cũng bị ảnh hưởng bay nhè nhẹ. Cái đầu màu vàng hoe kia bắt đầu cử động, ngẩng đầu lên, đôi mắt hiện lên tia không mấy hài lòng nhìn hắn. Tề Hi Vũ chỉ nhe răng ra cười, thì thầm bên tai Minh Hy " Chỉ một câu cảm ơn viết bằng giấy thôi thì không đủ đâu đấy." Lông mày của Minh Hy khẽ nheo lại, vẫn không nói gì, nhích người ra khỏi Tề Hi Vũ. " Này mĩ nhân~ Này người đẹp~ Này-" Bàn tay thon dài của ai kia lập tức chặn miệng của hắn lại. Y thật sự không tin rằng trên đời này ngoài Thiên Hạ ra thì còn có người lại bỉ ổi và mặt dày đến thế. " Minh Hy. Tôi tên Minh Hy. Không được gọi tôi bằng mấy cái biệt danh kia." " Được thôi, được thôi. Vậy gọi là tiểu Hy Hy." Cảnh tượng như phim kia mọi người ai cũng đều trong lớp chứng kiến từ đầu đến cuối, nhưng không ai dám hó hé một câu nào. Ở phía xa, chiếc máy ảnh liên tục bấm máy. Tất cả hình ảnh đều là chụp Hàn Minh Hy và Tề Hi Vũ. ~~~ Căn phòng mang khung sắc màu đen tĩnh lặng, có lẽ đối với Lục Tử Phong, căn phòng như vậy chính là tri kỉ của hắn. Cứ mỗi lần xảy ra chuyện, hắn đều tìm đến nó, một nơi có thể khiến hắn bình tâm lại. Ở trong phòng, đôi mắt gắt gao nhìn vào tấm hình trên tay, sau lại dùng chiếc bật lủa ở tay kia đem đốt phân nửa bức hình. Lục Tử Phong nâng niu nửa còn lại như báu vật. Và cứ như vậy, suốt hai tiếng đồng hồ hắn chỉ ngồi trong phòng mà nhìn bức hình đã bị cháy nửa kia. Tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên rõ rệt, Lục Tử Phong nhăn mặt, nhét vật trong tay vào trong túi áo, mệt mỏi đứng dậy mở cửa. " Chú Phàm, chú lên đây gặp cháu?" Đối với người trước mặt, Lục Tử Phong-hắn vô cùng kính trọng. Người chú này nếu như không nói ra, ắt hẳn hắn đã ngộ tưởng rằng chú ấy là cha mình. " Nghe nói cháu đặt vé máy bay về Trung Quốc!?" Ngữ điệu có chút giận dữ giống như sư tử đầu đàn đang gầm gừ dạy dỗ lại con mình. Lục Tử Phong vẫn giữ thái độ tôn kính nhưng không hoa hé một tiếng nào, điều đó âm thầm khẳng định câu trên của Lục Phàm là đúng. " Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì thế hả!?!? Thẳng thắn mà nói cho tôi nghe, nếu không đừng trách!" Có ngu mới không biết rằng Lục Phàm đang rất tức giận. Việc thay đổi đại từ xưng hô như thế khiến cho hắn hơi giật mình. Bàn tay nắm chặt lại và vẫn giữ trạng thái như lúc đầu, không đáp trả lại Lục Phàm một câu nào. Lục Phàm ngán ngẩm, quay người toan định bước đi thì tiếng nói của hắn đột nhiên cất lên " Xin chú hãy tin tưởng cháu. Mọi điều cháu làm đều có lý do cả. Cháu sẽ không làm chú thất vọng, dù là chuyện gì!" Ngồi trong phòng, Lục Tử Phong ngồi ngửa lưng ra sau ghế sopa mà trầm ngâm suy nghĩ. Mọi ký ức xưa lùa về như một con gió rồi lại thoáng qua. Ngay lúc ấy, trước mắt hắn hiện lên hình ảnh gia đình lúc xưa vui vẻ tổ chức sinh nhật ngoài trời cho hắn. Buổi sinh nhật còn có sự góp mặt của Minh Hy, ba mẹ y và cả tên Thiên Hạ kia nữa. Giọng nói trầm thấp ấm áp của ba, nụ cười yêu thương của mẹ đối với hắn chỉ còn là hồi tưởng. Lần sinh nhật ấy cũng là lần cuối cùng mà hắn được ở bên bố mẹ... 9 năm về trước, ngày 13/11... " Tử Phong, con yêu! Dậy đi nào~~ Hôm nay là sinh nhật con đấy, dậy đi nào" Sư tử con cự quậy người một chút, xong lại chui vào trong mềm mà ngủ. " Tử Phong, chẳng phải tối qua con rất mong chờ sao? Dậy nào!" Lặp lại hành động trước, sư tử con nhấp nháy vài tiếng gì đó, rồi ngủ tiếp. " Nếu con không dậy, mẹ sẽ bảo Minh Hy đi về đó!!" Câu nói này y như câu thần chú đánh thức sư tử nhỏ dậy trong phút chốc. Nhóc con Lục Phong chồm dậy ôm lấy mẹ, cả người được mẹ bao trọn lấy trong lòng. Mái tóc rối bời của sư tử mềm mại được mẹ xoa xoa. " Mẹ, đừng bảo Minh Hy về nhá." Châu Minh nghe thế, liền cười nhẹ, nắm tay nhóc Lục Phong vô phòng tắm đánh răng. Khi đã vệ sinh sạch sẽ, Tử Phong chạy vội xuống tầng trệt. Minh Hy và Thiên Hạ đã sớm đến, họ đang ngồi đợi ở ghế sopa. Ai cũng cầm trên tay một hộp quà xinh xắn. Sư tử nhỏ trầm ổn đi về bên hai nhóc. Nhưng thật chất người nhóc ấy hướng đến chính là bé con Minh Hy. Vì thế mà tiểu tử Thiên Hạ cảm thấy như mình bị xúc phạm nặng nề. Gì thế, lòng tự trọng của tôi đây cao lắm ó! " Tử Phong, nếu cậu không đến bên tớ để tớ chúc mừng sinh nhật thì tớ sẽ giận bỏ về đấy" Sư tử nhỏ trưng khuôn mặt không mấy quan tâm nhìn tiểu Hạ nói " Về đi! Tớ chỉ cần Minh Hy." " Quá đáng~~~ Oaaaaa..." Tiểu Hạ oai oán khóc rống lên. Lúc này, Hy Hy mới đứng ra mà giải quyết thế nhưng dỗ thế nào tiểu Hạ cũng thèm nín. Bây giờ, Lục Dương Quang chạy vội từ sân sau vô nhà, bế tiểu Hạ lên vừa dỗ dành vừa liên miệng trách Lục Tử Phong để vui lòng ai kia. Thiên Hạ lúc sau đã mỉm cười toe toét, tay cầm nguyên đống kẹo của chú Dương Quang cho. Bên ngoài, tiếng Châu Minh vang vọng gọi mọi người ra sau nhập tiệc. Còn có cả ba mẹ Minh Hy đang phụ giúp cô trải bàn. Nhân vật chính của chúng ta ngồi chính giữa bàn được bu quanh bởi mọi người. Trò chuyện vui cười cho đến khi ba đem đến chiếc bánh kem to đùng, trên mặt bánh ghi " Chúc mừng sinh nhật, thiên thần Lục Tử Phong" và gắn 7 cây nến lung linh. Tử Phong tuy không biểu đạt cảm xúc trên khuôn mặt nhiều nhưng hiện tại tim nhóc đang đập lên trong hạnh phúc. Sư tử nhỏ nhắm mặt lại cầu nguyện, kế bên Hy Hy vẫn còn nắm lấy tay anh hàng xóm Tử Phong ước cùng. Tiểu tử khóc nhè bắt chước theo nhắm mắt ước chung với các bạn. Người lớn chỉ biết đứng ở bên ngoài nhìn những nhóc con đáng yêu dự tiệc. Mặc dù thế, Châu Minh và Dương Quang hình như lộ chút vẻ buồn bả trên khuôn mặt. Châu Minh bỗng lại gần sử tử nhỏ xoa đầu, " Con yêu, sau khi ăn uốn xong mẹ dẫn con và các bạn đi chơi nha." " Vâng!" Nghe mẹ nói, nhóc con Tử Phong liền báo lại ngay cho hai người kia. Trước khi rời khỏi nhà để đi chơi, không hiểu sao Dương Quang liên tục dặn dò Tử Phong nhiều điều, ôm nhóc trong vòng tay riết không buông. " Tử Phong, nếu như không có ba, con nhất định phải bảo vệ mẹ con nhá" "... Vâng" Dù không hiểu sao ba mình tự nhiên lại nói thế, nhóc con vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà đáp lại. " Hứa với ba, dù xảy ra chuyện gì cũng không được khóc." " Vâng." " Hứa với ba, khi mẹ con buồn, con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ con nhé." " Vâng." " Con trai là phải mạnh mẽ, ba hi vọng con trai ba trong tương lai đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người mà con yêu." " Con sẽ bảo vệ mẹ cùng Hy Hy!!" " Ngoan lắm, và điều cuối cùng hãy luôn nhớ rằng ba luôn yêu con dù như thế nào." Thanh âm của ba sau mỗi câu nói đều trầm hơn rất nhiều, ở câu cuối cùng giọng ba như đang vỡ ra tựa như sắp khóc. Dương Quanh hôn lên trán sư tử nhỏ rồi mới thả nhóc con xuống. Sau cảnh ấy, chuyến đi chơi với Tử Phong chẳng vui vẻ gì mấy, trong lòng nhóc không thôi bất an. Cảm xúc sư tử như bị đè nén lại, muốn tận hưởng vui chơi cũng không sao được. Suối buổi đi chơi, Châu Minh cứ gục đầu xuống đất, chiếc nón to che hết nguyên khuôn mặt cô. Ba mẹ Minh Hy tất sẽ không biết được Châu Minh được cố che giấu khuôn mặt đẫm nước mắt của mình. Đối với ba đứa trẻ lùn xủn khi chỉ cần ngước lên đã có thể thấy hốc mắt cô sưng lên vì khóc. Chúng chỉ là trẻ con, chúng không biết đấy là do cô ấy khóc nên mới biểu hiện như vậy nên chúng bỏ qua cố tìm trò gì chơi để thoả mãn niềm vui. Còn Sư tử nhỏ, có lẽ hiểu đôi chút nhưng nụ cười của mẹ đã khiến nhóc con lược đi những suy nghĩ tiêu cực kia... Khi nhỏ, sư tử rất đáng yêu và dễ xiêu lòng mà... Tử Phong chạy lại bên Hy Hy, nắm chặt tay bé dẫn đi chơi vài trò để vơi đi cảm xúc một tí. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật nhóc phải nên vui vẻ chứ. Hy Hy đáng yêu luôn đùa nghịch với Tử Phong nhiều trò khiến cho mood của nhóc ấy dâng cao. Đến mức đôi mắt nhóc chỉ thấy mỗi Hy Hy, ngay cả việc mẹ mình biến mất cũng không hay..,

độc chiếm duy tình